Học văn 7: BÀI VĂN BIỂU CẢM VỀ MỘT LOÀI CÂY (CÂY HOA SỮA) - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

Học văn 7: BÀI VĂN BIỂU CẢM VỀ MỘT LOÀI CÂY (CÂY HOA SỮA) - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

ITIT
Tháng 9 2, 2019 - 21:51
Tháng tư 16, 2024 - 15:18
 0  10
Học văn 7: BÀI VĂN BIỂU CẢM VỀ MỘT LOÀI CÂY (CÂY HOA SỮA) - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

Bốn mùa Hà Nội đều có sức quyến rũ riêng, nhưng với những người sinh sống ở Hà Nội hay từng đặt chân tới nơi này, mùa thu là mùa đẹp nhất. Và như một mặc định, nhắc đến thu Hà Nội là nhắc đến hoa sữa. Chẳng biết từ bao giờ mùa thu Hà Nội – hoa sữa đã gắn liền với nhau. Hoa sữa trở thành một phần của Hà Nội, gần gũi, thân thuộc với tất cả mọi người. Khi những cơn gió cuối thu se lạnh kéo về cũng là lúc hoa sữa Hà Nội bắt đầu tỏa mùi hương của Hà Nội.

Không rực rỡ như hoa đào, hoa phượng, hay hoa cúc, cũng chẳng kiêu sa như các loài hoa hồng, lan, mai, hoa sữa chỉ có vẻ đẹp dung dị, mộc mạc và thanh tao như tâm hồn người Hà Nội. Mùa hoa sữa ở Hà Nội rơi vào độ cuối thu đầu đông, những nụ hoa nhỏ xíu, trắng xanh vươn lên qua từng tán lá, đua nhau tỏa hương trong gió. Dưới gốc cây, những chấm hoa nho nhỏ rơi rắc như một tấm thảm hoa. Vào mùa hoa nở, trên phố Quang Trung, đường Nguyễn Du, Quán Thánh, Thụy Khuê, đường Cổ Ngư xưa (đường Thanh Niên)… mùi hương nồng nàn như làm thức tỉnh mọi giác quan của người đi đường. Hoa sữa nở vào những ngày lặng gió và về đêm khiến những con phố Hà Nội như thêm phần lãng mạn, thi vị và làm cho mùa thu trở nên trọn vẹn. Và hương thơm ấy từ lâu đã đi vào kỷ niệm của nhiều du khách cũng như của chính những người dân đang hàng ngày sống giữa lòng mảnh đất ngàn năm văn hiến. Anh Lê Tùng Dương, ở phố Thụy Khuê, Hà Nội, cho biết: “Nhắc đến hoa sữa là nhớ đến cái lạnh đầu mùa của mùa thu Hà Nội, không phải là những ngày quá nóng bức mà sẽ là những buổi tối đi dạo ven hồ, mùi hoa sữa thơm nồng nàn. Dù cho khí hậu có biến đổi hay những tòa cao ốc mọc lên thì cảm xúc về hoa sữa vào mùa thu Hà Nội không hề thay đổi. Hương hoa sữa như một mùi nước hoa mà gợi rất nhiều kỷ niệm”.

Chẳng có một tâm hồn nào lại không một lần rung lên khi bắt gặp vòm hoa lặng lẽ kiêu sa ấy. Cũng chẳng có vần thơ, tranh nào diễn tả hết cái hồn của hoa sữa, giống như tâm hồn người con gái Hà Nội. Một chiều lang thang trên những con đường quen thuộc, tôi chợt giật mình vì mới chỉ mấy hôm trước đây thôi, hoa sữa còn e ấp điểm vài sắc trắng trên những thân cành khẳng khiu mà giờ lại nồng nàn bung lên sức sống mãnh liệt. Bỗng nhiên cảm thấy lòng rưng rưng, như gặp lại một người bạn cũ. Chẳng có loài hoa nào lại cùng thay lá, đâm chồi, ra hoa và lụi tàn trong một mùa duy nhất như hoa sữa.

Cũng thật chẳng sai khi ai đó nói rằng: “hoa sữa có mùa và mùa ngắn nhất năm”. Nhanh lắm, cái khoảnh khắc hoa rộ lên để rồi lại vụt qua chỉ như trong chớp mắt. Vẻ đẹp tươi tắn nhưng cũng thấm đẫm những u hoài, hoa mang trong mình quy luật vĩnh hằng của tạo hoá, cái đẹp thế gian chẳng thể được cho riêng ai, rồi sẽ đến một lúc lụi tàn. Nếu như mùa đông làm hiu hắt không gian với những cây sấu già trơ trụi, nếu như mùa hè cháy lên sắc tím bằng lăng, thì tạo hoá cũng thật công bằng khi ban cho mùa thu một nét riêng của mình – hoa sữa. Dưới cái nắng nhẹ nhàng, sắc hoa sữa thật chan hoà, dịu dàng, nhưng nếu đứng dưới tán hoa sữa sau cơn mưa, mới cảm nhận hết sự khác biệt kỳ lạ của nó.

Giống như một thứ ánh sáng mát mẻ, vừa làm tâm hồn người ta thanh tĩnh, có thể xua tan hết muộn phiền… hoa sữa gắn với tôi “cả một trời” kỉ niệm. Đó là những ngày đi học qua con đường Hoàng Hoa Thám xanh mướt bốn mùa với những tán cây rợp lá. Đó là những chiều lang thang trong vườn Bách thảo để nhớ tên của các loài cây. Và đặc biệt hơn, đó là vào mùa thu, khi những chùm sữa đầu tiên hé nở, rồi rộ lên như say, như mê trong một sắc màu tinh khiết.

Năm nay, hoa sữa nở vẫn nhiều, vẫn đẹp đến lạ, nhưng tôi chợt thấy buồn vì không phải ai cũng hiểu và trân trọng vẻ đẹp một thành phố, nhờ có những chùm hoa sữa tinh khiết thanh tao.

Giữa lòng phố cổ yên ả, cây sữa vẫn từng ngày từng giờ lo lắng bởi không biết sẽ bị đốn ngã lúc nào.. Năm nay, hoa sữa vẫn đẹp dịu dàng, vẫn say men hương nồng trời đất… Nhưng hoa có cảm hoá được chăng những tâm hồn cằn cỗi để một ngày biết rung động trước vẻ đẹp của cuộc sống? Biết hoa có lòng người? Biết người có hiểu lòng hoa……?