CẢM ƠN NGÔI TRƯỜNG THCS ĐÀO DUY TỪ ĐÃ CHO CON ĐƯỢC SỐNG LÀ CHÍNH CON... - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

CẢM ƠN NGÔI TRƯỜNG THCS ĐÀO DUY TỪ ĐÃ CHO CON ĐƯỢC SỐNG LÀ CHÍNH CON... - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

ITIT
Có thể 14, 2020 - 22:15
Tháng tư 15, 2024 - 11:47
 0  7
CẢM ƠN NGÔI TRƯỜNG THCS ĐÀO DUY TỪ ĐÃ CHO CON ĐƯỢC SỐNG LÀ CHÍNH CON... - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

Hoa phượng đã bắt đầu thắp lửa trên các ngọn cây như bao năm vẫn vậy. Chỉ có tôi là không quên được năm đó. Hết giờ làm, tôi phi như bay về nhà, lại lăn vào bếp chuẩn bị bữa cơm tối. Mâm cơm đã tươm tất, bố và anh đã ngồi vào bàn ăn mà không thấy con đâu. Cả nhà cùng gọi cũng không thấy con trả lời, tôi chạy vội lên nhà tìm. Tìm khắp các phòng không thấy con, tôi đã chột dạ. Tôi gọi lần nữa, tiếng “dạ” rụt rè làm tôi giật mình. Con trốn dưới gầm giường.

Tôi lại gần hỏi nhỏ:

– Sao vậy con, sao con lại ở đây?

Con cúi gằm mặt xuống sàn.

– Có chuyện gì vậy con, con nói cho mẹ nghe được không?

Một lúc sau con mới ngẩng lên rụt rè:

– Mẹ, con là đứa trẻ vô tích sự phải không ạ?

Tôi sững người một lúc rồi hỏi:

– Sao con lại nói vậy?

Con ngập ngừng trả lời:

– Có người bảo con như thế.

Giây phút ấy tôi không biết phải giải thích với con như thế nào.

Tôi đã nói chuyện với con như hai người bạn, rằng với mẹ con luôn là chàng trai mạnh mẽ đáng yêu của cả nhà. Rồi từ hôm ấy, con đến lớp không vui vẻ như trước.

Cậu bạn thân của con cũng nói với tôi rằng “bạn ấy dạo này nhát lắm bác ạ”.

Ngày ra trường của bạn ý cũng đã cận kề, khiến tôi càng lo lắng. Tôi biết con đang bắt đầu như con ốc sên thu mình lại. Tôi phân vân rất nhiều cho con học tiếp trường nào để phá bỏ vỏ ốc ấy. Trường chuẩn quốc gia đúng tuyến và gần nhà hay trường dân lập (vì gia đình tôi cũng không dư giả gì nên kinh phí cũng là điều tôi cân nhắc).

Sau nhiều ngày phân vân, tôi đưa con đến trường anh trai con đã học – trường THCS Đào Duy Từ, ngôi trường đã đập vỡ vỏ ốc sên cho anh con. Như có nhân duyên hay sức hút gì đó mà con đã đỗ thi tuyển vào trường. Những ngày đầu đi học, cô giáo cũng nhận ngay ra sự nhút nhát của con.

Tôi tìm các lớp hoạt động thể thao cho con tham gia. Và con đến với bộ môn nhảy hiện đại từ đấy, từ đứa trẻ nhút nhát, con đã mạnh dạn thâm gia thi đấu và nhảy cùng các anh chị lớn. Rồi cô phù phép sao mà hết học kỳ 1 con đã mạnh dạn hơn nhiều. Từ đứa trẻ nhút nhát con đã dám nói chuyện với cô, đã dám cùng các bạn đùa vui cùng cô nữa.

Chỉ từng đấy thôi là tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Cám ơn các Thầy, Cô của “Ngôi trường hạnh phúc” đã cho con được sống là chính con, được đến trường với niềm vui mỗi ngày.

Tôi yêu Đào Duy Từ.

Bác A.T

PHHS K6