Cảm nhận của Vũ Ngọc Minh Châu (8T): ẤN TƯỢNG CHUYẾN ĐI MỘC CHÂU CÙNG THẦY CÔ VÀ BẠN BÈ TRƯỜNG THCS ĐÀO DUY TỪ – Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

Cảm nhận của Vũ Ngọc Minh Châu (8T): ẤN TƯỢNG CHUYẾN ĐI MỘC CHÂU CÙNG THẦY CÔ VÀ BẠN BÈ TRƯỜNG THCS ĐÀO DUY TỪ – Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

ITIT
Tháng 11 15, 2018 - 21:57
Tháng tư 13, 2024 - 23:16
 0  9
Cảm nhận của Vũ Ngọc Minh Châu (8T): ẤN TƯỢNG CHUYẾN ĐI MỘC CHÂU CÙNG THẦY CÔ VÀ BẠN BÈ TRƯỜNG THCS ĐÀO DUY TỪ – Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

Khoác lên vai chiếc ba lô, ai cũng háo hức với chuyến đi sắp tới. Khi tất cả mọi người đã yên vị tại chỗ ngồi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi về nơi Mai Châu bình yên.

Mộc Châu yên bình

Rời xe ồn ào nơi phố thị để tìm về với chốn bình yên, những ngôi nhà cao tầng giờ đây dã được thay thế bởi cánh đồng cỏ mênh mông, bát ngát. Trời đã hửng sáng, mấy tia nắng vàng tươi chảy trên nhành cây gỗ như ai rót mật ong. Chúng tôi đi ven theo những vách đá trắng cheo leo. Con đường rợp bóng từ những tán lá xanh rờn tựa một chiếc khăn choàng cho ngọn núi đá. Bầu trời xanh ngát, đâu đó mấy gợn mây trắng lăn tăn như mấy đứa trẻ tinh nghịch. Mai Châu nằm cao hơn so với Hà Nội, tạo cơ hội cho cái rét se se len lỏi vào giữa mấy tia nắng vàng rói. Trên đường đi, chúng tôi có dừng chân nghỉ tại đèo Thung Khe. Ở đây có những sạp hàng nhỏ được người dân quanh đây dựng lên để bán đồ. Bước sâu hơn xuống nền cỏ xanh mướt, ta có thể thấy rõ hơn những rặng núi mờ mờ sương phủ. Những viên đá vôi trắng muốt càng làm cho nơi đây giống như những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng. Mai Châu không như Hà Nội, chẳng phải nơi của những tòa nhà chọc thủng bầu trời xanh thay vào đó mái nhà gỗ mục của mấy ngôi nhà sàn.

Chúng tôi dừng chân tại đèo Thung Khe đá vôi trắng

Mai Châu là một huyện miền núi thuộc tỉnh Hòa Bình nằm về phía cực Tây, phía Bắc giáp tỉnh Sơn La, nam giáp với tỉnh Thanh Hóa. Mai Châu có diện tích vào khoảng 564,54km2. Theo số liệu vào tháng 7 năm 2009 thì dân số Mai Châu vào khoảng 55,663 người. Các dân tộc chính ở Mai Châu gồm Mường, Thái, Kinh … nằm cách thành phố Hà Nội 140km. Bản Lác nằm gọn trong thung lung, xung quanh là các dãy núi trung điệp phủ sương trắng xóa. Trải qua hơn 700 năm hình thành, bản Lác đã trở thành địa điểm du lịch đậm bản sắc văn hóa của người Thái trắng, thu hút đông đảo khách du lịch từ trong và ngoài nước.

Nhà sàn truyền thống của người bản địa là nơi chúng tôi dừng chân

Đến với Bản Lác, chúng tôi dừng chân nghỉ tại một nhà sàn truyền thống của người dân nơi đây và đã có một buổi sáng để đi thăm quan, mua đồ. Mai Châu hôm nay nhộn nhịp vì không chỉ có chúng tôi mà còn có sự góp mặt của học sinh một số trường khác như: LươngThế Vinh, Đoàn Thị Điểm… Chúng tôi tản ra để đi khám phá tường tận bản Lác. Người dân ở đây sống chủ yếu nhờ trồng lúa, chăn nuôi, dệt vải và các hoạt động du lịch. Họ rất thân thiện, thoải mái không như một số vùng miền khác. Họ cũng đã bắt đầu biết đến việc cho thuê nhà sàn, các dịch vụ ăn uống, bán hàng để kiếm thêm thu nhập. Buổi trưa vội vàng đến, chúng tôi nghỉ chân và thưởng thức những món ăn được chế biến từ sản vật nơi đây như: rau đỗ, gà đồi. Buổi chiều, dòng người đông đúc đổ về sân cỏ để tham gia hoạt động kéo co do trường tôi tổ chức. Sau những lượt đấu kịch tính, chúng tôi có một khoảng thời gian để tắm rửa, ăn uống trước khi đến với hoạt động đốt lửa trại thường niên của Trường tôi. Chúng tôi vây quanh ngọn lửa bập bùng, tổ chức các trò chơi trong cái không khí se lạnh của tiết trời Tây Bắc. Lượng nhiệt ấm áp từ lửa trại tỏa ra, bao trùm lấy bầu không khí quanh chúng tôi. Những tia lửa tí tách nhảy trên những khúc củi khô rồi bay lên dần dần cho đến khi hòa mình vào màn đêm tối. Ngọn lửa cứ thế cháy mãi sưởi ấm hàng trăm trái tim cho đến khi chỉ còn là những miếng gỗ cháy dở. Lúc này, chúng tôi vùi ngô, khoai vào đó để chuẩn bị thưởng thức món ngô, khoai nướng ấm áp và ngon lành. Sau khi lửa trại đã tàn các lớp di chuyển về khu vực nhà sàn để nghỉ ngơi sau một ngoài mệt nhoài hoạt động. Rúc mình sâu trong nhứng tấm chăn ấm, chúng tôi quây quần bên nhau giống như một đại gia đình vậy.

Đêm lửa trại vui tươi

Khi tia nắng sớm chiếu rọi qua ô cửa sổ đánh thức chúng tôi dậy cũng là lúc ngày mới bắt đầu.. Vươn vai thức dậy, tôi rũ khỏi mình lớp chăn ấm để đi đánh răng, rửa mặt. Thay một bộ quần áo mới để chuẩn bị cho một ngày đầy hoạt động sắp tới. Hôm nay, chúng tôi đi quanh các bản làng trên chiếc xe điện, tận hưởng không khí trong lành của miền quê vùng sơn cước. Đầu tiên, chúng tôi đến với bản Nà Phòn. Bản Nà Phòn còn khá đơn sơ, người dân sống trong những ngôi nhà sàn, có vách ngăn các phòng bằng gỗ. Những người dân thân thiện, hòa đồng vui vẻ vẫy tay chào đón các du khách như chúng tôi. Ra khỏi bản, chúng tôi băng qua cánh đồng lúa vàng có mấy bác nông dân đang làm việc. Ở đây chúng tôi dừng chân tại một vườn hoa. Hoa ở Mai Châu rất sặc sỡ, hoa đỏ, trắng hòa quyện với màu xanh của lá cây, khuất xa xa nơi đây là những ngọn núi đá, mờ mờ ẩn trong sương. Rồi chúng tôi đi tiếp qua các bản Pom Coong, bản Văn để đến với bản Nhót. Các bản càng về sau càng gần với cuộc sống thành thị với các những ngôi nhà xi măng và các cửa hàng tạp hóa. Chúng tôi ghé vào khu chợ ở làng gần đó để tìm hiểu về các mặt hàng ở Mai Châu.

Chúng tôi chụp hình tại quầy hàng lưu niệm

Chợ bán những loại rau, củ tươi như bí, măng và các loại rau rừng. Ngoài ra, ở đây còn bán các loại thảo mộc, hạt khô và cả thịt bò nữa. Giá cả phải chăng, đồ ăn tươi ngon chính là lý do vì sao ở đây thu hút rất nhiều khách du lịch ghé qua. Mặt trời lên cao, không khí đã ấm hơn so với buổi sáng. Chúng tôi lên xe quay trở về nhà sàn. Lúc này là vào khoảng 10 giờ sáng. Tôi đi dạo quanh bản làng, dưới chân những căn nhà sàn. Ở đây bầy bán rất nhiều thứ, từ đồ ăn đến những món đồ lưu niệm như các loại bánh, thịt nướng, quần áo, khăn thổ cẩm và các món đồ dân tộc. Chúng tôi thưởng thức bữa ăn cuối cùng ở Mai Châu trước khi soạn đồ để lên xe về Hà Nội. Tạm biệt Mai Châu, tạm biệt những cánh đồng lúa vàng, tạm biệt mảnh đất yên bình để quay về nơi thành phố phồn hoa, tấp nập.

Chuyến đi của chúng tôi kết thúc khi bánh xe ngừng lăn trước cổng trường Đào Duy Từ thân yêu. Mặc dù chuyến đi đã kết thúc, nó vẫn có phần nào lưu luyến trong trái tim tôi.

Vũ Ngọc Minh Châu

Lớp 8T – Trường THCS Đào Duy Từ